Khi còn học phổ thông, mẹ tôi kết hôn lần thứ hai. Vì bố đẻ của tôi đã qua đời từ rất lâu rồi. Gia đình tôi vì thế mà có rất nhiều sự biến động, hỗn loạn. Nhiều người họ hàng ruột thịt tránh xa gia đình tôi vì sợ mang tiếng. Tôi vì thế mà học hành sút kém. Từ một học sinh giỏi, ngoan và luôn gương mẫu. Tôi trở thành một học sinh cá biệt. Tôi đi học muộn, bỏ tiết, nghỉ học không phép cũng là một việc khá thường xuyên. Nhà trường nhiều lần nhắn mẹ tôi đến trường trao đổi việc giáo dục tôi. Nhưng mẹ tôi còn bận rộn với cuộc hôn nhân mới mà không có thời gian. Vì tôi học chung lớp với một người chú họ hàng xa bên ngoại. Thế là mẹ nhờ ông Đô, bố của chú ấy, cũng là ông họ tôi đi họp phụ huynh cả cho tôi và chú ấy.
Tuy tôi không có mặt ở buổi họp phụ huynh ấy. Nhưng nghe bạn ở lớp nói lại là ông Đô bị thầy chủ nhiệm mắng cho bẽ mặt vì tôi. Tôi ân hận vì những việc làm vi phạm nội quy của bản thân lắm. Tôi định nhiều lần xin lỗi ông Đô, nhưng ông luôn gạt đi. Ông nói, ông có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Vì thế tôi rất biết ơn ông. Ông ấy vốn là một trung tá trong quân đội đã về hưu. Tính ông rất chân thành, chính trực, thủy chung, nhiệt tình với mọi người. Vì thế tôi càng kính trọng ông hơn. Tôi sẽ cố thôi không phá phách nữa, chú tâm vào học, thi đỗ vào đại học để xây dựng cuộc đời mình thật tốt đẹp.
Và lần họp phụ huynh sau, ông được thầy chủ nhiệm khen không ngớt lời vì sự tiến bộ vượt bậc của tôi. Đến khi ấy ông mới nhỏ nhẹ là ông chỉ là người ông họ xa, do mẹ tôi nhờ đi họp phụ huynh thay thôi. Đến khi đó, thầy giáo và các vị phụ huynh khác mới trầm trồ nể phục ông. Trong một lần giao lưu với lớp. Ông Đô đã hát một bài hát về quân đội phổ biến thời xưa. Bài hát ấy đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng, lòng quyết tâm thi đỗ vào đại học của mình.
Vất vả mấy năm rồi tôi mới đỗ được đại học. Ngày tôi học đại học ông họ tôi đã qua đời. Tôi không nghĩ đó là một sự qua đời ngẫu nhiên. Vì ông họ tôi vốn rất yêu bà họ. Mà bà họ qua đời đã 3 năm. Sau khi xây cất mộ của bà họ cẩn thân đúng đạo vợ chồng theo truyền thống dân tộc. Ông họ tôi làm một ngôi mộ giả ở liền kề mộ vợ. Dặn con cháu là sau khi ông chết, hỏa táng ông và đặt tro cốt ông ở ngôi mộ ấy. Ông muốn mãi mãi được ở bên cạnh vợ. Ngay ngày hôm sau ông đã đột ngột qua đời. Tôi không thể tin được người ông họ khỏe mạnh, có mức thu nhập từ lương hưu cao nhất làng ấy lại ra đi đột ngột như vậy. Càng nghĩ tôi càng thấy thương ông họ tôi. Tôi đã nợ ông một lời cám ơn! Ông Đô ơi! Cháu cảm ơn ông vì đã thay người cha đã qua đời của cháu đi họp phụ huynh giúp cháu.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét