Một ngày ở mỏ đá bất ngờ xuất hện một đứa trẻ sơ sinh. Trên người đứa bé quấn một mảnh vải đỏ, bên trong có bức thư cầu xin người nào có lòng hảo tâm thì nuôi giúp. Bởi bố đứa bé đã có gia đình và kiên quyết không nhân nuôi đứa bé. Còn mẹ đứa bé là một cô sinh viên nghèo, bố mất sớm, mẹ ốm yếu, và có ba em nhỏ cần chăm sóc. Nhìn đứa bé khỏe mạnh, đôi mắt rất linh lợi, ai cũng thương. Những năm đó đất nước còn nghèo, gia đình nào cũng đói, công nhân khai thác đá thì càng đói hơn. Bởi vì hoạt động lao động nặng của họ tiêu tốn nhiều năng lượng. Ai cũng thương đứa bé, nhưng không ai nhận nuôi nó cả. Cuối cùng một người phụ nữ nhân hậu, sống độc thân, bị đã đè cụt mất hai chân đã nhận nuôi đứa bé. Hai con người khốn khổ ấy sống trong một túp lều rách nát ở bên cạnh mỏ đá. Hàng ngày người phụ nữ đáng thương đó làm nghề bán hàng ăn và uống cho công nhân của mỏ đá. Thu nhập vốn không đáng là bao, cô ấy lại đau ốm suốt, bây giờ có thêm một đứa trẻ, cuộc sống của cô ấy trở lên khó khăn hơn bội phần. Nghĩ mình tàn phể rất khó lấy được chồng, nên người phụ nữ đó quyết tâm nuôi dưỡng đứa bé, yêu thương nó như con ruột. Những người công nhân ở mỏ đá thấy cảnh ngộ hai mẹ con thật đáng thương. Thế là mỗi người cho thêm một ít. Người nào giúp được hai mẹ con cái gì thì giúp. Thế là thành ra cuộc sống của cả hai mẹ con lại rất tốt.
Đứa bé lớn lên trong lòng nhân hậu bao la của người mẹ bị cụt hai chân, và những người công nhân hiền lành, tốt bụng, giàu lòng nhân ái. Vì thế đứa bé cũng trở thành người rất giàu tình yêu thương. Càng lớn, nó càng tỏ ra thông minh, lanh lợi. Hai tuổi cậu bé đã biết nhặt vỏ non bia bán lấy tiền mua kẹo! Lớn hơn một chút, cậu bé ấy chế tạo những chiếc vỏ lon bia, vỏ non nước ngọt thành những món đồ chơi đẹp mắt, và bán cho bọn trẻ con trong xóm. Dưới đôi bàn tay khéo léo của cậu bé, những chiếc vỏ non bia vô dụng biến thành chiếc xe tải, xe ben, xe ô tô con, xe xích lô, xe máy đẹp đến kỳ lạ. Tất nhiên những món đồ chơi đó làm cho bọn trẻ con thích mê. Nên cậu bé ấy bán được nhiều tiền hơn. Lớn hơn một chút, sức khỏe mẹ cậu bé yếu hơn, cô ấy bị đau ốm luôn. Gia đình lại không có tiền mua thuốc. Vốn thông mình, cậu bé ấy biết những bài thuốc của các thầy lang trong làng đều là các loại lá, cỏ mọc trong rừng. Vì thế cậu xin đơn thuốc của thầy lang, rồi tự vào rừng hái lá chữa cây cho mẹ. Vì mẹ cậu hay ốm, nên mỗi lần hái lá, cậu hái thật nhiều để dùng dần. Nhiều khi không dùng kịp, nó mốc hỏng hết. Thế là thầy lang mua lại những lá thuốc của cậu bé, khi cần thuốc, cậu bé đến chỗ thầy lang lấy. Vì việc hái thuốc trong rừng rất mất thời gian, thầy lang quyết định nhờ cậu bé hái thuốc. Vì hái được nhiều, cậu bé bán cho các thầy lang khác. Thế là mới sáu tuổi, cậu bé đã trở thành một người chuyên bán lá thuốc. Vốn là một người thông minh xuất chúng, lại có sức khỏe hơn người cậu bé học hỏi tất cả các bài thuốc của các thầy lang trong làng, rồi tự chữa bệnh cho mẹ khi bà ấy bị ốm. Tiếng lành đồn xa, những người bệnh ở khắp nơi trong vùng tìm đến nhờ cậu chữa bệnh. Vốn là người nhân hậu, cậu giúp người ta là chính, nên thu nhập của hai mẹ con vẫn không đáng là bao. Lớn lên bên cạnh mỏ đá, tiếp xúc với đá từ khi chào đời. Cậu bé thấy những người khai thác đá ở mỏ có thu nhập tốt hơn mình rất nhiều, thế là cậu quyết định làm người khai thác đá. Vì chưa có sức khỏe bằng một người trưởng thành. Cậu bé đó bèn leo cao hơn lên những ngọn núi, đi xa hơn để đục lấy những vỉa đá màu để người ta làm ve quét tường trong xây dựng. Vì thế thu nhập của cậu rất cao. Mọi người thấy thế học theo cậu. Thấy đá dù nhiều đến đâu cũng hết. Sức lực của một con người có hạn. Cậu lại phải ở nhà nhiều hơn để chăm sóc mẹ. Thế là cậu mua lại mỏ đá, rồi thuê người ta khai thác! Ngày đó giá đất và giá tài nguyên khoáng sản rất rẻ. Chuyện thật như đùa,nhưng cậu bé bẩy tuổi đã trở thành chủ mỏ đá với khoảng mười người công nhân khai thác đá như thế đấy. Rồi cậu nhận ra, giá đá bán cho thương lái trở đến các nhà máy sản xuất xi măng rất rẻ. Trong khi giá xi măng lại rất đắt. Đất nước bước vào thời kỳ đổi mới, nhu cầu xây dựng trong dân rất cao. Thế là cậu mày mò tìm hiểu rồi mua công nghệ sản xuất xi măng, rồi xây dựng nhà máy xi măng tại ngay mỏ đá. Do có nguồn cung cấp đá rẻ vì không phải qua tay thương lái. Lại không mất phí vận chuyển đá rất cao. Vì thế xi măng do cậu bé đó làm ra có giá thành rất rẻ. Nhận thấy xi măng rất nặng. Nếu làm bao bì chắc thì sẽ đẩy giá thành lên cao. Còn làm bằng những loại giấy như các loại xi măng khác trên thị trường, thì rất dễ bị bục vỡ trong quá trình vận chuyển. Thế là cậu lại vào rừng tìm loại dây cây rừng chắc, chế ra loại vỏ bao xi măng rất chắc chắn. Rồi tung loại xi măng do chính mình sản xuất vào thị trường. Vì là sản phẩm xi măng tốt, giá thành rẻ, lại có bao bì chắc chắn. Sản phẩm xi măng của cậu bé nhanh chóng được thị trường đón nhận. Trước khi sinh nhật lần thứ tám, cậu bé được sinh ra từ mỏ đá đã trở thành cậu chủ của một nhà máy sản xuất xi măng với hai mươi người thợ thường xuyên là người trưởng thành, và rất khỏe mạnh. Nhà máy sản xuất không kịp thị trường, cậu bé vội vã mua thêm máy móc, tuyển thêm nhiều công nhân, mua thêm diện tích khai thác đá. Vì thế sản phẩm làm ra quá nhiều, chất đống trong kho. Sợ để lâu xi măng sẽ hỏng. Cậu bé đó bèn cố gắng đấu thầu những công trình xây dựng. Sẵn có xi măng, cậu bé thuê ngườ xây dựng lên những công trình bê tông cốt thép có chất lượng cao, giá thành lại rẻ. Thế là công ty xây dựng của cậu bé ra đời. Có tiền, cậu chăm sóc mẹ mình chu đáo hơn. Cậu tìm khắp các thầy thuốc giỏi chữa bệnh cho cậu. Thế là sức khỏe của mẹ cậu tốt hơn. Cô ấy giúp cậu bé quản lý nhà máy sản xuất xi măng và mỏ đá. Còn cậu bé bây giờ đã mười hai tuổi. Cậu theo đội thợ xây dựng đi xây dựng những tòa nhà khổng lồ của đất nước. Nhận thấy mỗi công trình xây dựng cần rất nhiều thép. Mà giá thép nhập khẩu lạ rất cao. Vốn là người có suy nghĩ lớn, cậu bé nhập khẩu thiết bị sản xuất thép của nước. Đức, rồi thành lập nhà máy sản xuất thép tinh luyện chất lượng tương đương thép ngoại nhập, với giá thành chỉ bằng khoảng một nửa giá thép nhập khẩu. Sản phẩm thép của cậu bé được thị trường đón nhận nồng nhiệt. Tự chủ được thép và xi măng, nên giá thành đấu thầu các công trình xây dựng của cậu bé có giá thành rất thấp. Cậu bé liên tiếp trúng thầu xây dựng những công trình lớn. Cậu thuê thêm hàng nghìn lao động, và trở thành một doanh nhân nổi tiếng trong nghành xây dựng. Không dừng lại ở đấy, cậu bé liên tiếp đầu tư đổi mới thiết bị công nghệ và mở rộng sản xuất. Khi thị trường trong nước về xây dựng bắt đầu bão hòa. Cậu bé lúc này đã trở thành một thanh niên trưởng thành. Cậu xuất khẩu thép sang thị trường Trung Quốc, Lào, Campuchia. Có tiền, cậu mở cả chuỗi phòng khám đông y trong cả nước để chữa bệnh cho những người nghèo. Có rất nhiều vấn đề về sức khỏe y học phương Tây không giải quyết được, nhưng y học phương Đông lại giải quyết được. Cậu còn mở cả lò luyện võ để rèn luyện sức khỏe cho mọi người. Cậu bé ngày nào đã trở thành vua đá, vua sắt thép nhưng vẫn giữ nếp sống chan hòa, cởi mở và nhân hậu với mọi người. Tuy đã trở thành tỷ phú. Nhưng vì không có học vấn, nhiều khi cậu vẫn bị người đời khinh thường. Vì thế cậu bé quyết tâm đi học lại. Ban đầu cậu tham gia học ở các lớp học bổ túc. Rồi tiếp tục học đại học tại chức. Sau đó anh ấy học thạc sỹ, phó tiến sĩ, rồi lấy bằng tiến sĩ! Cậu trở thành một công chức đầy quyền lực trong nghành tài chính, trong khi vẫn điều hành cả một tập đoàn xây dựng lớn. Cậu trở ành anh hùng lao động trong thời kỳ đổi mới, và kết hôn được với người con gái mà cậu hết lòng yêu thương, từ khi cậu còn là một cậu bé nghèo nhặt vỏ lon bia làm đồ chơi bán kiếm tiền. Đó là một cô gái hiền lành, xinh đẹp và tốt bụng. Cô gái ấy còn là người thừa kế của một tập đoàn kinh tế rất lớn trong cả nước. Vì có xuất thân hèn mọn, tình yêu của họ đã trải qua rất nhiều sóng tưởng như không thể vượt qua. Nhưng cuối cùng bằng một tình yêu chân thành, sắt đá và cao thượng. Cộng với ý chí và nghị lực phi thường vươn lên trong cuộc sống. Cậu bé được sinh ra từ mỏ đá đã kết hôn được với cô thiên kim tiểu thu con gái của một gia đình giàu có. Lúc này cậu bé ấy đã giàu hơn cả bố vợ của mình. Cậu đã cho người xây dựng lại túp lều rách nát ngày xưa của hai mẹ con ngày xưa, trở thành một lâu đài nguy nga tráng lệ trị giá hàng vài triệu đô. Mọi người gọi cậu bằng nhiều cái tên như vua sắt thép, vua xây dựng, bác sĩ, doanh nhân, xếp lớn, ông chủ tập đoàn ... Nhưng cậu chỉ nhận mình là vua đá! Lòng nhân hậu bao la của người phụ nữ nghèo ngày xưa đã được đền đáp xứng đáng. Dù là người phụ nữ không có học vấn, bị cụt hai chân, và không có huyết thống với mình, nhưng cậu bé vẫn để bà ấy ngồi ở vị trí chủ tịch của tập đoàn. Những bài học đầu tiên về kiếm sống và làm người, cậu bé đã học được từ bà ấy. Cũng nhờ tấm lòng nhân hậu cuả bà ấy, cậu ấy đã sống và trưởng thành. Bây giờ ai cũng yêu mến và kính trọng cả hai mẹ con. Họ là những con người giàu lòng nhân hậu!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét