Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Bạn


   Vừa lúc đó Hạnh thấy bà cụ bán chó con tay cầm cái giá tre bục cạp thất thểu, ra rời đi qua. Trông thấy Hạnh, bà xun xoe, quỵ lụy nói: Cô à, cô cho tôi xin lỗi. Vì đến hẹn trả tiền vay cô mà tôi không đem tiền đến trả. Không nói dấu gì cô, mấy hôm vừa rồi tôi ốm quá không đi chợ được nên chưa có tiền. Để ngày kia phiên chợ, tôi đi bán củi rồi già hứa sẽ đem tiền đến tận nhà trả cô. Giờ tôi xin lỗi tôi chạy sang nhà bà Tuyên vay bơ gạo nấu cháo cho hai đứa cháu đã.  Bà cụ nói và chỉ tay vào ba bó củi từ những cành cây rụng đã được bọc cận thận ở giữa khu đất trông trước mặt. Hai đứa cháu? Một đứa khoảng 6 tuổi! Không lẽ người cưu mang, giúp đỡ chị Mỹ Lệ khi bụng mang dạ chửa, rồi khi con đỏ, con dở là bà cụ này?

     Hạnh túm bà cụ lại, bà ơi! Cháu vào khu này không phải để tìm bà. Cháu đang đi tìm người. Mà hoàn cảnh bà khó khăn vậy thì không cần trả cháu tiền nữa cũng được. Đấy là tiền tiết kiệm của cháu nên cháu cũng không thật sự cần. Tuy cháu là sinh viên nghèo những cũng có thể giúp bà như vậy. ...
     Hai dòng nước mắt trắng đục đầy tủi hờn chảy ra từ khóe mắt nhăn nheo của bà cụ. Bà cụ nói: Nói ra thì tủi lắm cô àh. Cô có tiền cho tôi vay thêm ít lấy tiền mua gạo nấu cháo cho các cháu. Bà giờ cái giá tre cũ bục cạp lên, vỗ vỗ vào bên trong giá nói: Chứ tôi có sang nhà bà Tuyên vay gạo cũng chưa chắc bà ấy cho vây, vì mấy bữa trước tôi vay rồi mà chưa trả. Đận này tôi phải đóng học cho các cháu tốn kém quá cô ạ ... hu hu. Bà cụ lắm lấy tay Hạnh và hồ hởi nói: Cô cho tôi vay nhé, rồi tôi sẽ giúp cô tìm người. Tôi là người sống lâu nhất ở khu này. Ai tôi cũng biết. Thấy cô đi tìm người ở khu này từ chiều qua mà tôi không dám chào! Hức ... hu hu...
       Vừa lúc ấy có hàng gạo rong đi qua. Hạnh lấy bớt 20 nghìn tiền ăn tuần này mua gạo tặng bà cụ. Một tuần Hạnh được mẹ cho 50 nghìn tiền ăn. Bà cụ tay đỡ túi gạo mừng quýnh. Bà nói: Cô đợi để tôi du nồi cháo rồi cô bảo gì tôi cũng sẽ giúp cô. Hạnh ngăn bà cụ lại và nói, thôi bà đừng đi nấu cháo nữa. Bà là là người nuôi giúp thằng Tuấn Minh cho chị Mỹ Lệ có phải không? Cháu là bạn của chị Mỹ Lệ, cháu cần nói chuyện với bà. Hạnh đưa cho bà cụ một cái bánh dò và nói: Bà ăn tạm đi cho đỡ đói rồi cháu cần nói chuyện với bà một lúc ạ. Bà đừng sợ, cháu là người tốt. Trước đây chị Mỹ Lệ từng định đưa cháu đến gặp bà.
     Nhìn chiếc bánh giò thơm ngon trên tay. Mắt ngân ngấn lệ. Bà gọi Sinh và Tuấn chạy tới và đưa cho chúng bảo hai đứa chia nhau ăn tạm. Rồi bà quay sang nói với Hạnh: Cô là bạn Mỹ Lệ? Thế cô Mỹ Lệ đâu mà gần hai tháng rồi tôi chưa gặp.
     Hạnh thở dài bảo bà cụ ăn nốt chiếc bánh giò còn lại. Hạnh không trả lời bà cụ ngay mà nói: Bà ăn đi cho đỡ đói, vừa nãy cháu cho mỗi đứa cháu bà một cái rồi. Bà cụ run rẩy gỡ bánh ra nói: Ừ cô cho thì tôi xin. Bà vừa ăn vừa gặng hỏi Hạnh về chị Mỹ Lệ làm cô không biết trả lời thế nào. Rồi Hạnh thở dài nói: Chị Mỹ Hạnh sẽ không đến tìm bà nữa đâu, chị ấy đã qua đời rồi.
     Miếng bánh giò trên tay bà cụ già nghèo đói rơi xuống đất. Cô nói sao, cô Mỹ Lệ đã qua đời rồi? Tại sao? Còn thằng Tuấn Minh thì sao?
     Hạnh lắm lấy vai bà cụ trấn tĩnh: Bà đừng sợ, cháu ở đây là để giúp bà giải quyết chuyện Thằng Tuấn Minh. Rồi tai Hạnh ù lên, nước mắt Hạnh chào ra. Kể từ khi biết tin chị Mỹ Lệ qua đời, bây giờ cô mới cho phép mình yếu đuối. Nước mắt cô tuôn ra xối xả. Cô nấc lên, tội nghiệp cho chị Mỹ Lệ quá. Tuấn Minh cũng chạy đến bên Hạnh. Cậu bé nước mắt lưng chòng lay hỏi Hạnh tại sao mẹ nó sẽ không bao giò đến nữa. Hạnh cứ ngồi đó khóc cho thỏa thuê. Mặc cho hai tay mỏi mệt vì bị bà cụ và Tuấn Minh lay hỏi tại sao trong nước mắt ! ....
                                                      Còn nữa ...
                                                                       Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét