Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Đi


       Hạnh đi hỏi khắp khu Tháp Chuông. Từng nhà, từng nhà một. Đôi chân cô mỏi dã rời. Miệng khô cứng, bỏng rát. Trời tối, cô về nhà, ngày mai là chủ nhật cô sẽ đi hỏi tiếp. Cả đêm đó cô cứ chằn trọc băn khoăn mãi. Cũng dễ đến gần hai tháng rồi, bà cụ đó chưa nhận được tiền nuôi Tuấn Minh. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với họ không? Mãi rồi một giấc ngủ khá nặng nề cũng đến với cô.

       Buổi sáng sớm mùa hè thật đẹp. Ánh bình minh rực rỡ nhảy nhót khắp phố phường. Ăn sáng xong Hạnh lại đi tìm tung tích của Tuấn Minh. Hôm nay tâm trạng cô khá hơn. Và cô có cả một ngày chủ nhật để tìm Tuấn Minh. Nếu không tìm được ở nhà. Ngày mai cô sẽ đến tìm ở trường tiểu học gần khu Tháp Chuông. Bọn trẻ thế nào chẳng phải đi học?
    Hạnh hỏi từng căn nhà, đi vào từng ngõ nhỏ hỏi thăm mà chẳng ai biết cả. Căn bản là tại thông tin của Hạnh biết khá mù mờ. Mệt mỏi, rã rời, thất vọng tràn trề, bụng đói cồn cào. Hạnh đang định đi về thì thấy hai đứa bé trạc tuổi Tuấn Minh đang đùa nghịch bên đường. Hạnh đi nhanh ra chỗ chúng, thì chúng lại đi nhanh hơn. Hạnh chạy nhanh một chút, thì chúng ù té chạy vào một cái ngách nhỏ hun hút có vẻ như không có người ở. Thấy bọn trẻ sợ, và đôi chân Hạnh đã thật sự mỏi. Cô nói với bọn trẻ: Các cháu đừng sợ. Cô là người tốt. Cô muốn hỏi thăm một bạn tên là Thỏ Trắng cũng bằng tuổi các cháu sống ở khu này thôi. Bọn trẻ vẫn ở chỗ nấp nói vọng ra: Nhưng cô là ai? Hạnh: À ... Cô là cô Thiên Thần ... bạn của Mẹ Thỏ Bông và đang đi tìm bạn Thỏ Trắng có ít việc quan trọng. Các cháu sẽ giúp cô nhé!?
Hai đứa trẻ xì xầm bàn tán nhau một lúc rồi một đứa đứng lên khỏi chỗ nấp nói: Nhưng chúng cháu đói lắm. Vừa lúc ấy có một hàng bánh dạo buổi chiều đi qua, Hạnh cũng đang đói mèm và mua bốn cái bánh. Hạnh gọi bọn trẻ đến lấy bánh. Hai đứa trẻ rất nhút nhát đòi Hạnh nhắm mắt lại, chúng rón rén đến chỗ Hạnh, rồi mỗi đứa cầm một chiếc bánh giò nóng hổi và ù té chạy mất. Tiếng cười của chúng vang động cả một khoảng không gian lớn. Lòng Hạnh thấy vui vui, bọn trẻ thật tinh nghich, vô tư mà lại rất cảnh giác với người lạ.
Hạnh làm như giận hờn chúng nói: Cô không chịu đâu! Ăn bánh của cô rồi thì phải giúp cô tìm bạn Thỏ Trắng, vì cô là bạn của Mẹ Thỏ Bông của bạn ý. Đứa trẻ lớn đẩy đứa nhỏ hơn và nói: Cô ấy hỏi về Thỏ Trắng kìa, Minh ra đi, đừng sợ. Cô ấy là bạn Mẹ Thỏ Bông mà!
Ôi trời! Đứa bé trắng trẻo, miệng còn bụm sữa kia là Thỏ Trắng, con của chị Mỹ Lệ ư? Ơn trời là mình đã tìm ra nó. Hẳn bố mẹ chị Mỹ Lệ sẽ rất vui vì chị ấy đã kịp để lại cho họ một đứa cháu trai xinh đẹp nhường này để hưởng cái gia sản kếch xù mà họ đã tích lũy gần một đời người. Không có con cháu nối dõi, liệu ông bà nội chị Mỹ Lệ có để yên cuộc hôn nhân của bố mẹ chị?
                                  Còn nữa ....
                                                                   Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét