Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

Tập 1: Cơ duyên

Tập 2: Tâm nguyện

Tập 3: Cái chết

Tập 4: Lỗi đau

Tập 5: Hoàn thành di nguyện
                      Mẹ sinh ra nó trong hoàn cảnh éo le. Chồng của mẹ đã qua đời đột ngột, để lại cho mẹ ba đứa con gái thơ dại. Trong cơn đau khổ và tuyệt vọng vì mất đi người chồng thương yêu khi mẹ còn quá trẻ. Mẹ đã dựa vào vai bố nó. Cũng là người bạn thân ở trường đại học của cậu em trai mẹ. Vì mẹ hơn bố nó tới cả chục tuổi đầu, lại chồng chết với ba đứa con riêng. Nên bà nội nó kiên quyết phản đối chuyện hai người. Với bà ấy, nó và mẹ nó chết đi còn hơn là làm ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình họ. Nhưng mẹ kiên quyết sinh nó ra. Mẹ hi vọng nó sẽ là sợi dây nối bố và mẹ. Và mẹ hi vọng nó sẽ là con trai, sẽ là chỗ dựa cho mẹ nó khi về già.
                       Ngày mẹ sắp sinh nó, do áp lực tinh thần quá lớn từ nhiều phía như gia đình bà ngoại, bà nội và cả gia đình của người chồng đã chết của mẹ nữa.
       Mẹ ra Hà Nội dưỡng thai. Hàng ngày mẹ đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm để ngắm cảnh và thư giãn. Sức khỏe mẹ khá nên. Mẹ sinh thường không phải mổ tại bệnh viện phụ sản trung ương I. Chỉ buồn nó lại là con gái. Em gái mẹ nó, cũng tức là dì nó đã đem đổi nó lấy một đứa con trai về nuôi. Nghe nói mẹ đã nhất định không nuôi thằng bé đó. Dù vậy mẹ cũng rất buồn và thất vọng vì nó.
                        Cùng phòng hộ sinh với mẹ có một người phụ nữ cũng sinh con với tất cả tình yêu thương của người mẹ. Chồng của người phụ nữ ấy luôn ở bên tận tình chăm sóc. Không may cho họ, đứa bé đã bị chết ngay sau khi sinh. Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết nói nó là con gái của cô ấy. Và có một cuộc tranh giành quyết liệt giữa hai người phụ nữ đáng thương ấy diễn ra tại bệnh viện. Khi bệnh viện xác nhận nó là con của mẹ thì cô ấy vẫn rất cố gắng tìm cách đánh cắp nó. Cô không muốn tin vào sự thật đau lòng là con cô đã chết. Với lại mấy ngày hôm nay cô đã chăm sóc, bế bồng và cho nó uống những dòng sữa ngọt lành từ cô. Hơn nữa, mẹ nó sinh nó ra trong một hoàn cảnh éo le. Cô biết nó lớn lên trong một hoàn cảnh như thế sẽ rất khổ sở và không thể là người tốt được. Thế là cô vẫn kiên quyết giành nó lại cho bằng được.
                       Những ngày nó bé, vào ngày nghỉ cuối tuần cô hay về quê nó, cho nó bú sữa, mua bánh kẹo cho nó ăn. Và cứ có cơ hội là cô ấy định bế trộm nó đi khiến mẹ rất khổ sở. Cô còn sai cả anh Quân, con trai cô phối hợp “ bắt cóc” nó đem về nuôi nhiều lần không thành. Thế là mẹ buộc phải nghĩ kế để cắt đứt liên lạc với cô. Mẹ dậy nó nói những lời độc ác rồi xui nó nói với cô. Vì chưa có nhận thức đúng, sai, tốt, xấu. Nó đã làm cô bị tổn thương sâu sắc. Cô đã không về quê tìm nó nữa. Hình ảnh cô nhanh chóng bị xóa nhòa trong ký ức của một đứa trẻ lên hai. Nhưng trong giấc mơ của nó. Nó vẫn có một người mẹ rất mực hiền từ và hết lòng yêu thương nó. Nó cảm nhận tình yêu thương bao la từ đôi mắt xanh biêng biếc và vòng tay mềm mại, nồng ấm của cô.
                         Không giống mẹ, mẹ ghét nó từ khi nó còn rất nhỏ. Mẹ càng ghét nó hơn khi mẹ tái giá lấy chồng mới. Mẹ hân hoan và hạnh phúc đón chờ những đứa con mới chào đời. Nó trở thành gánh nặng và sự khó chịu lớn với hạnh phúc mà mẹ đang có. Từ sâu thẳm trong tâm tưởng của nó, nó thầm khao khát về một người phụ nữ hiền lành, xinh đẹp, dịu dàng và hết lòng yêu thương nó. Một người mẹ trong giấc mơ của nó.
                           Những buổi cuối tuần nó vào Phúc Yên luyện thi đại học. Vào các buổi trưa, nó hay ra quán báo cũ ven đường thuê một vài quyển báo đọc cho hết buổi trưa. Thi thoảng trong bóng nắng giữa buổi trưa, nó bắt gặp ánh mắt hiền dịu năm xưa của một cô. Nó đã cố hỏi người bán báo cũ xem cô ấy là ai. Nhưng rất tiếc là cô ấy không biết. Nó cũng quên chuyện đó đi khi miệt mài cùng bài vở trong kỳ thi cuối cấp.
                           Buồn cho nó, có người đã đưa phong bì cho giám thị để cô ta đánh dấu bài thi tốt nghiệp của nó. Nó bị điểm liệt và không thể tốt nghiệp phổ thông cùng bạn bè. Giấc mơ vào đại học cùng những dự định, kế hoạch của nó đã tan thành mây khói. Dù đã có hai người trực tiếp đe dọa sẽ làm nó bị trượt tốt nghiệp, nhưng khi nó bị trượt thật. Nó thật sự rất sốc!
                       Ngày nó bước chân vào Trường Nghiệp Vụ I để học tạm một năm đợi cho đến năm sau thi lại tốt nghiệp và thi vào đại học. Nó đã bắt gặp ánh mắt nhung đen biêng biết hết mực hiền từ của cô trên dãy nhà điều hành. Tiếc là điều ấy không đủ giữ chân nó lại. Khi nó quay đi bước ra thì có một bàn tay phụ nữ cũng rất dịu dàng và kiên quyết giữ nó lại. Cánh cổng trường tự động đóng sập lại trước mắt nó. Và nó quyết định sẽ bắt đầu lại từ đầu ở ngôi trường này. Nó sẽ cố gắng hoàn hoàn quên đi con người từ ngày hôm qua trở về trước. Vì chỉ có quên đi hoàn toàn nó của ngày hôm qua nó mới có thể học tập ở ngôi trường tai tiếng này.
                       Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu bức xúc, bao nhiêu uất hận nó đã trút cả ra ở ngôi trường này. Những người bạn học chung lớp tội nghiệp của nó đã hứng trọn con người là một mớ hỗn độn với lòng đầy thù hận mọi thứ của cuộc sống trong nó.
                      Bố nó tìm mọi cách tống cổ nó ra khỏi ngôi trường này. Ông ta sợ mọi người biết về một quá khứ đê hèn và khốn nạn của mình. Ông ta sợ nó sẽ làm ảnh hưởng đến con đường hoạn lộ tương lai phía trước đang rộng mở của ông ta. Ông ta sợ cuộc sống cao quý, sung sướng, giàu sang của ông ta sẽ bị thiệt hại vì sự xuất hiện của nó. Ông ta coi nó là một đống rác rưởi không phù hợp với cuộc sống cao quý của ông ta. Giết hụt nó mấy lần không được, ông ta đổi chiêu đạo đức giả ngon ngọt với nó. Vì ông ta tưởng nó đang sở hữu một căn nhà ngay phố Trưng Nhị. Một mặt ông ta làm ra vẻ tử tế và yêu thương nó để nó làm ra rất nhiều việc có ích cho ông ta. Một mặt ông ta âm thầm hãm hại nó. Kể cả tính mạng của nó. Vì xét đến cùng, nó chết là ông ta coi như sạch tội hoàn toàn! Tự tay hãm hại mấy lần không thành công, ông ta cho tiền bọn học sinh trong lớp để chúng đối sử tàn nhẫn và bất công với nó. Ông ta muốn nó phải tự bỏ học. Mọi hạnh phúc trong trường của nó, ông ta bằng cách này hay cách khác  đều hủy diệt nó không hề thương tiếc. Ông ta cố ý gây ra rất nhiều khó khăn và đau khổ cho nó, sau đó ông ta làm như một vị anh hùng cứu giúp cuộc đời nó vậy. Đúng là một kẻ bất nhân thì mãi mãi vẫn là kẻ bất nhân. Dù đã hơn mười năm, từ ngày  ông ta đã tự tay ghiết hại nó để cắt đứt mọi mối quan hệ với mẹ, và đi theo một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có và hết lòng yêu thương ông ta. Nó đã thoát chết trong vụ hỏa hoạn mà ông ta cố ý gây ra, khi đó nó đã quá ngốc vì nghĩ đó chỉ là một tai nạn!
                         Để trốn không phải nhìn cái bộ mặt đạo đức giả khốn nạn của ông ta. Nó cố ý đi muộn và viết bản kiểm điểm trong phòng công tác học sinh gần như hết tiết một, những hôm có giờ của ông ta đầu tiên. Có khi nó ngủ gục một hồi lâu đợi gần hết tiết một thì mới hoàn thành bản kiểm điểm và vào lớp. Nó rất ghét và mệt mỏi với cái bộ mặt giả như người trí thức của ông ta. Đôi khi nó rất mệt mỏi. Và nó cũng giả như là mình là người giàu có.
                       Thế là ông ta đổi hẳn thái độ với nó. Ông ta đang hi vọng được hưởng lợi lộc từ nó. Ông ta bố trí cho lũ học sinh côn đồ của ông ta cướp tiền của nó. Sự việc nhức nhối đến mức nó nộp đơn kiện ra công an thị xã thì mới được chấm rứt.  Một lần trong giờ học của ông ta, nó bị bất ngờ ai đó  đập rất mạnh thẳng vào lưng,  chỗ vị trí trái tim. May mà giữa lúc ấy nó gục người về phía trước lên cường độ lực đã giảm đi rất nhiều. Vậy mà nó thấy rất nhức nhối nơi trái tim. Cả lũ học trò ngồi sau lưng nó chỉ nhe sỉn cười, họ không nói ai là người đã đánh nó. Nó kết luận là Ngân, người gần đây đã gây sự và làm nó bị tổn thương rất nhiều. Chiều hôm đó nó vào viện kiểm tra và lấy chứng thương để gửi ra công an thị xã. Bác sĩ nói, cường độ cú đập chỉ cần mạnh hơn một chút là tim nó sẽ bị vỡ. Trên lưng nó hôm sau còn nguyên một bàn tay tím đen xì. Bên công an khi đến lớp nó đọc lệnh bắt Ngân, ông ta điên cuồng nói láo với công an là nó bị “ thiểu năng, không biết cái gì, mấy cháu chỉ đùa nhau mà nó cũng kiện…”. Tiếc là theo kết luận của bên công an, Ngân không phải là người đánh nó, thủ phạm là một người đàn ông! Vụ việc sau đó bị chìm xuồng, có lẽ là do mồm mép giảo hoạt của ông ta với bên công an. Có thể ông ta cũng đã đưa tiền cho họ để mọi việc được bỏ qua.
                          Những ngày đó nó thật sự rất buồn, đau khổ, cám cảnh, nguy hiểm và cái chết luôn cận kề. Và cô luôn ở bên nó. Cô dành cho nó một tình yêu thương bao la, vô tận mà không cần bất kỳ điều kiện nào với nó. Cô đã cư xử với nó bằng tấm lòng và trái tim của một người mẹ. Đôi khi cô xòe đôi tay ấm áp và quyền lực của mình che chở và bạo vệ cho nó. Giống như hình ảnh con gà mẹ xòe đôi cánh của mình ra che trở cho đàn gà con khỏi bị nguy hiểm. Trong lòng nó cũng rất yêu thương cô. Đôi khi trong lớp học nó ôm chầm lấy cô và khóc nức nở. Thế là cô ôm chặt nó vào lòng, vỗ về, an ủi và dỗ rành nó. Bảo nó nín đi cả các bạn cười chê vì lớn rồi mà nó còn khóc nhè. Cô còn nói ở trong lớp từ sau không được ôm cô như thế nữa. …
                          Cô đã rất muốn nhận nó làm con nuôi, đưa nó về nhà chăm sóc và cho nó được hưởng nền giáo dục tuyệt vời như các con cô. Cô đã rất hối hận vì khi nó mới được sinh ra, cô đã không tranh cướp được nó về làm con. Giờ thì theo sự sắp đặt của ông trời, nó lại tình cờ vào học trường mà cô dạy. Cô kiên quyết muốn nhận nó làm con. Nó thật sự rất xúc động về tấm chân tình của cô giáo. Tình cảm của cô dành cho nó đúng là “như nước trong nguồn chảy ra”.  Cô đã khao khát đến tột cùng việc nó gọi cô bằng mẹ. Nhưng mà nó không thể làm như thế, vì từ nhỏ mẹ nó đã khắc ghi trong đầu nó là: ở trên đời chỉ có mẹ nó là một và duy nhất. Thế là dù rất muốn gọi cô bằng mẹ để cô không bị tổn thương. Nhưng nó đã không thể lặp lưỡi nói điều đó khiến cô rất buồn và tự ái. Cô đã luôn coi nó là con ruột kể từ khi nó được sinh ra thế mà nó lại không thể gọi cô ấy một tiếng là mẹ! Nó đã rất cố gắng và nó gọi cô là “ U”, từ đồng nghĩa với “Mẹ”. Cô đã xoa đầu nói nó quê quá! Nhưng rõ là cô rất vui!
                           Tình yêu thương vô bờ bến của cô đã xoa dịu nỗi đau trong trái tim nó. Dù vậy lòng nó luôn qoặn thắt khi nghĩ về ngày hôm qua. Nó đã bị loại khỏi đường đua cùng những người bạn. Cả thế giới đều như đóng sầm cửa trước mặt nó. Bản thân nó cũng trở thành một đống đổ vỡ khó lường và rất nguy hiểm. Nó suy nghĩ khờ khạo đến rất đau lòng. Nó non nớt đến rất tội nghiệp. Và nó đói khát, thiếu thốn đến mức rất đáng thương. Ai cũng muốn tránh xa nó càng xa càng tốt. Mẹ nó gần như vứt bỏ nó. Ngoài những đồng tiền ít ỏi hàng tháng, gần như nó không nhận được gì cả từ mẹ nữa. Họ hàng, những người thân ruột thịt như dì ruột, chị ruột … thì thường xuyên tìm cách xúc phạm, chà đạp, hãm hại và khinh bỉ nó ra mặt. Dì nó thậm chí còn tỏ ra kinh tởm nó ra mặt, gọi nó là con mọi rợ. Không cho nó đến ăn mừng nhà mới vì sợ xấu hổ với mọi người. Thẳng thắn nói không muốn nó đến nhà …
                         Mà khi đó trông nó nhếch nhác và đáng thương thật. Thế mà hai vợ chồng cô, gia đình cao quý vào loại nhất của ngôi trường này lại muốn đón nó về nhà để yêu thương và chăm sóc. Cô và Thầy còn hứa sẽ cư xử với nó như với con ruột. Thầy còn hứa sẽ để lại cả tài sản thừa kế cho nó nữa. Chỉ cần có thêm người bầu bạn với cô khi thầy đi xa. Điều ấy đã khiến nó vô cùng xúc động. Nó thầm cảm ơn sâu sắc tấm chân tình của cô và Thầy. Nhưng mà tự nó cũng thấy bản thân nó quá non nớt và yếu ớt. Nó rất hay phạm sai lầm. Và nó không muốn điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của cô và uy tín của thầy – Người từng giữ bẩy nhiệm kỳ liên tiếp làm hiệu trưởng ở tại ngôi trường này.  
                         Thầy không chịu bỏ cuộc thuyết phục nó nhận lời làm con nuôi thầy. Để thầy có thêm điều kiện giáo dục nó trở thành người tử tế. Còn nó, nó tự tin về kế hoạch tự học để trở thành người tốt hoàn hảo của mình. Dù bây giờ nó trông rất tệ. Nó cũng đang lên một kế hoạch để trả thù những người hại nó, những người làm cho nó bị tổn thương sâu sắc. Còn thầy thì ra sức ngăn cản việc nó thực hiện kế hoạch độc ác của mình. Thầy gắng sức thuyết phục nó từ bỏ kế hoạch trả thù. Vì trả thù là đào hai cái hố. Một hố tự chôn mình và một hố dùng để chôn kẻ thù của mình. Nói mãi, cầu khẩn mãi. Cuối cùng lòng nhân hậu bao la của thầy đã chiến thắng. Thầy đã thuyết phục được nó từ bỏ kế hoạch trả thù. Thầy còn hứa sẽ giúp nó trở thành người tốt bằng tất cả các kiến thức và kinh nghiệm thầy có. Thầy nói những thầy cô ở ngôi trường này không phải là những người tốt như nó mong muốn. Vì họ vốn là các kỹ sư xây dựng, kiến trúc sư, kế toán … chuyển thành giáo viên. Nhưng dù sao họ cũng là người tốt và khá thành đạt trong xã hội.
                    Và thầy đã rất cố gắng uấn nắn, sửa chữa những lỗi sai trong nhân cách và tư tưởng của nó. Giúp nó tiến bộ từng ngày. Đôi khi nó giật mình nhận ra những lỗi sai trong lòng nó rất nguy hại, may mà thầy đã nhìn thấy và bảo nó cách để sửa chữa. Nó thật sự rất biết ơn và kính trọng thầy. Đôi khi nó cũng cảm thấy tự ái vì thầy nghĩ nó là người “ thiếu giáo dục” dù thầy cũng khẳng định lòng nó rất tốt. Mỗi khi nó gặp khó khăn và bế tắc trong một mớ cảm xúc và tư duy hỗn độn ở một môi trường hoàn toàn mới với rất nhiều sự non nớt. Thầy luôn là người đưa ra những ý kiến rất hay giúp nó giải quyết tình hình.  Thầy còn bảo nó, khi gặp những điều quá khó khăn trong cuộc sống. Con đừng bao giờ buông tay hay bỏ cuộc. Con hãy cố hết mình, chia nhỏ vấn đề ra và giải quyết từng phần một. Cố gắng hết sức mình khắc phục tình hình càng nhiều càng tốt. Khi con đã cố hết sức mình để giải quyết sự cố. Thì mọi chuyện dẫu có xẩy ra như thế nào thì con cũng không có lỗi. Vì con đã cố hết sức rồi.
                         Những gì thầy chỉ dậy nó thường đúng vào khuyết điểm và lỗi sai của nó mà nó không nhận ra để tự sửa chữa. Thầy luôn quan sát và giúp đỡ nó đúng lúc nó không thể tự đứng vững. Thầy là người thầy vĩ đại trong trái tim nó. May mắn nhất từ khi nó được sinh ra là nó được là học trò của thầy. Được thầy coi nó như con, còn muốn nhận nó về nhà nuôi dưỡng và giáo dục như con đẻ của thầy. Trong lòng nó luôn thầm ao ước được sinh ta trong một gia đình tử tế đàng hoàng, có bố có mẹ là người tốt. Nếu được làm con trong một gia đình đức cao vọng trọng như thầy thì nó không còn gì ao ước hơn thế. Nhưng mà nó không thể ích kỷ như vậy. Giờ đây nó trở nên khá tệ hại, đến những người thân ruột thịt trong gia đình nó còn hắt hủi nó. Sợ nó làm ảnh hưởng đến uy tín của họ. Nó không thể lợi dụng lòng nhân hậu của thầy và cô làm ảnh hưởng đến uy tín và danh dự họ.
                       Với lại, cuộc sống cá nhân thường nhật của nó còn rất nhiều khuyết điểm. Nó cần từ từ sửa chữa bản thân trước khi có thể sống cùng những người xa lạ. Việc ấy giống như con sư tử bị trọng thương nó sẽ ẩn lấp trong hang sâu, tự chữa trị vết thương của mình, thay vì nhờ sự giúp đỡ! Và chế độ ăn uống, luyện tập, thuốc men của nó cũng hết sức đặc biệt. Mạng sống của nó nhiều khi cũng như ngọn chỉ mành treo chuông. Chỉ vương vào vài giọt nước mưa, đón nhận vài tia nắng gắt, hoặc thời tiết thay đổi là nó đổ ốm. Nó sẽ ngủ li bì, li thiên và thường là bị muộn học vào hôm sau. Bác sĩ nói: nó có thể nhẹ nhàng ra đi về cõi vĩnh hằng trong một giấc ngủ.
                        Rõ ràng là nó không thể nhận lời làm con nuôi thầy và cô. Đến ở nhà thầy và chăm sóc cô khi thầy đi xa. Dù nó hứa với thầy nhiều lần là: nếu có cơ hội nó sẽ chăm sóc cô hết lòng, mà không cần nhận bất cứ một diều kiện vô cùng hấp dẫn thầy đã đưa ra cho nó. Thầy chỉ lắc đầu trong buồn bã và bất lực. Thầy nói, con phải ở trong nhà ta thì mới có cơ hội chăm sóc cô được. Ta cũng không đòi hỏi gì nhiều ở con. Ta chỉ muốn cô có thêm một người để bầu bạn khi ta đi xa thôi.
                     Trong suy nghĩ non nớt và ngây thơ của nó. Nó đã không hiểu ý của thầy. Nó nghĩ thầy sẽ bỏ đi đâu đó du lịch hay đến với những người rất quan trọng với thầy. Nó cố hỏi thầy sẽ đi đâu? Nhất định cô Binh vợ thầy sẽ rất nhớ thầy. Và cả nó nữa, khi nó gặp khó khăn và rơi vào bế tắc không thể giải quyết. Nó biết gặp thầy ở đâu để hỏi?
                   Thầy nhìn nó với đôi mắt buồn vô cùng sâu sắc. Thầy cũng rất giận nó, vì có vẻ như nó đang dần phụ thuộc vào thầy. Không còn có ý chí vươn lên mạnh mẽ nữa. Thầy vẫn cho nó là người tốt, dù nó đã và đang phạm rất nhiều sai lầm ở ngôi trường này. Ai cũng nói nó là người xấu. Chỉ duy nhất thầy nói nó là người tốt. Bởi thầy nhìn thấy trong sâu thẳm tâm hồn nó là sự lương thiện. Thầy cũng nhìn thấy khát vọng mạnh mẽ của nó là trở thành người thật tốt, tài giỏi và thành đạt. Thầy còn biết có nhiều thói xấu nó bị tập nhiễm từ môi trường và hoàn cảnh sống éo le, có nhiều thứ tự nó sinh ra như thế theo phản ứng tự vệ để bảo vệ bản thân. Và thầy đã nói với nó là: Có thể con đang là người xấu. Nhưng chỉ cần con luôn vươn lên để tiến bộ thì con là người tốt rồi.
                    Thế mà mục đích vươn lên của nó lại quá thấp. Nó vẫn coi thầy là người chống lưng, che chở, chỉ dậy cho nó sau này. Thầy buồn và giận nó là đúng rồi. Thầy nói thầy là người thầy giỏi. Mà người thầy giỏi là người dạy ra những đứa học trò tiến xa hơn mình. Nó được coi là truyền nhân của thầy. Thầy đem tất cả kiến thức, kinh nghiệm, trí lực và tài lực ra để uốn nắn và dậy bảo nó. Có lẽ trong sâu thẳm lòng thầy, thầy vẫn coi nó là đứa con đã mất từ khi lọt lòng của vợ chồng thầy.
                    Còn nó, nó thấy thầy quá nhân hậu, quá bao dung. Kiến thức, nhân cách, trí tuệ, vốn hiểu biết và lòng nhân từ của thầy bao la rộng lớn như đại dương. Ngồi trước mặt thầy, nó chỉ như một hạt cát nhỏ bên bờ đại dương rộng lớn, một giọt nước nhỏ giữa mênh mông sóng nước của đại dương. Nó làm sao có thể nghĩ có ngày nó có thể vượt sa thầy được? Dù thầy luôn rất cố gắng để nó tin điều đó. Trước sự ngang ngạnh khẳng định nó không thể có ngày vượt qua thầy, nó vẫn cần thầy chỉ giúp nhiều điều chưa biết.
                  Thầy thở dài một cái sườn sượt làm nó thấy lạnh gáy và hai thái dương, trán thì vã mồ hôi. Mắt nó ứa lệ, miệng thì mếu máo, nó vội vàng hứa sẽ rất cố gắng để đạt được điều thầy mong muốn. Rồi thầy nở một nụ cười vô cùng hiền hậu và bao dung. Thầy có vẻ tràn đầy tin tưởng và hi vọng vào nó. Thầy nói với nó rằng: Con phải thật cô gắng, và nhanh chóng trưởng thành. Vì ta sắp phải đi xa rồi, đến một nơi rất xa. Cô Binh ta còn không gặp được ta nữa, anh Quân cũng không và cả con cũng thế. Nó ấp úng nói: Thưa thầy, thầy có thể không đi xa được không ạ? Nếu không có thầy cô Binh sẽ sống ra sao? Con là con gái, con biết thầy là cả thế giới của cô ây!
                    Thầy lắc đầu buồn bã, đôi mắt thầy nhìn về xa xăm. Thầy cố dấu đi những giọt nước mắt buồn thảm của sự bất lực trước số mệnh. Rồi thầy ôn tồn  bảo nó: đấy cũng là điều ta lo lắng nhất. Ta biết con không phải là con gái ta, nhưng ta muốn nuôi dậy con như con gái ruột của ta. Cho con được hưởng mọi quyền lợi như các con của ta. Chỉ cần khi ta đi xa, con ở bên chăm sóc và bầu bạn với cô Binh giúp ta. Con còn phải nhanh chóng trưởng thành, ta muốn nhờ con một ít việc nữa. Ta không còn đủ thời gian nữa…  Thầy ngửa cổ lên trần nhà tránh rơi những giọt nước mắt xúc động yếu đuối trước cô trò nhỏ nổi tiếng ngỗ ngược và bạo liệt này.
                       Hôm đó là buổi thi lại vấn đáp lần hai môn lý thuyết thống kê của thầy. Thầy chẳng nhìn xem nó đã làm bài thi lý thuyết ra sao. Thầy đang thuyết phục nó làm con nuôi của thầy như người ta đang cố gắng lo toan việc hậu sự của mình vậy. Nó thì quá ngu ngốc để biết rằng căn bệnh ung thư ruột của thầy đã đến giai đoan cuối, trên thế giới đã không còn cách chữa trị. Cả cuộc đời thầy đã sống như một vị anh hùng. Thầy có đủ tiền bạc, công danh và một gia đình hạnh phúc. Nhưng ông trời vốn không cho ai hết tất cả mọi thứ bao giờ. Ông đã để thầy âm thầm một mình chịu đựng và đấu tranh với bệnh tật hiểm nghèo suốt bao nhiêu năm nay. Đến nay căn bệnh ung thư đã đến giai đoạn cuối, thầy rất cần sự chăm sóc và trợ giúp tâm lý của người thân. Vậy mà thầy không thể nói ra cho họ biết. Vì nếu họ biết, họ sẽ rất buồn. Nếu thấy họ buồn, thầy cũng sẽ rất buồn, thế là bệnh tật của thầy sẽ nặng hơn. Thầy muốn lưu giữ những nụ cười của họ trước khi đi sang thế giới bên kia.
                          Còn nó, nó đang giận thầy! Nó không thể hiểu tại sao thầy biết cô Binh rất yêu thương và cần có Thầy. Thầy cũng rất quan tâm và lo lắng cho cô ấy, vậy mà thầy nhất định phải đi xa? Và đang cố gắng thuyết phục nó chăm sóc cô khi thầy đi xa. Sao thầy không tự làm điều đó mà nhờ nó giúp? Lẽ nào với người đàn ông tình cảm với người vợ hết mực yêu thương mình lại không đủ hấp dẫn bằng một chuyến đi xa!?
                         Như đọc được sự giận hờn trên gương mặt nó, thầy nở nụ cười vô cùng hiền từ và ôn hòa như một ông tiên, ông bụt bước ra từ trong chuyện cổ tích. Thầy ôn tồn nói với nó rằng: Thầy đã cố ý cho con trượt lần thi lần trước vì thầy muốn có cơ hội hôm nay để thuyết phục con nhận lời làm con nuôi của thầy. Thầy muốn làm một việc cuối cùng cho cô Binh là nhận con về trước khi thầy phải đi xa. Thầy cũng muốn nói với con rằng: Một kỳ thi đối với cả cuộc đời của con người là vô cùng nhỏ bé vô vi. Cuộc đời còn rất nhiều điều quan trọng hơn thế. Sự trượt hay đỗ không phải là điều tối quan trọng. Cái cơ bản là con đã học được gì và tiến bộ được đến đâu. Thực ra con vẫn là con thôi, dù con trượt hay đỗ. Chẳng hề có chuyện con trượt tức là con kém cỏi hơn đứa đỗ. Ta thấy phải nói với con điều này vì ta quan sát thấy con quá quan trọng chuyện thi cử. Việc bị trượt tốt nghiệp phổ thông đã làm con  bị sốc một cách quá đáng. Con nên biết, cuộc đời còn nhiều thứ quý hơn  bất kể kỳ thi quan trọng nào trong cuộc đời con rất nhiều. Ví dụ như mạng sống con người chẳng hạn!  Nói đến hai từ mạng sống, thầy lại có vẻ trầm ngâm và xa xăm như là đang cố kìm chế cảm xúc của mình.
                     Nó ngồi yên, suy nghĩ và nó thấy lời thầy nói rất đúng. Nhưng mà nó bức xúc quá nên bật ra câu hỏi thầy một cách khá gai góc: Thưa thầy, tại sao thầy lại nhất định phải đi xa mà không ở lại chăm sóc cô Binh? Thầy biết là trên cả thế giới này, thầy là người quan trọng nhất với cô hay sao? Con thì bản thân còn đang không chăm sóc tốt. Sao thầy lại tin tưởng và nhờ vả con chuyện đó? Cô Binh vốn đối xử với con rất tốt. Cô ấy yêu thương con như con đẻ. Thầy không nhờ, nếu có việc gì giúp được. Con sẽ giúp hết sức! Nhưng thầy ở lại với cô Binh được không ạ? Vì con biết thầy là điều tốt nhất với cô, không ai có thể thay thế thầy với cô được a?!
                       Thầy nhìn nó khá bất ngờ và hơi vui, chắc thầy thấy nó đã khá trưởng thành về mặt lý luận và nhận thức. Nhưng đôi mắt thầy lại rất buồn thảm và nhìn ra xa xăm. Thầy kiên quyết khẳng định: Không được, ta sắp phải đi xa. Con hãy gọi ta là bố đi, rồi chuyển về nhà ta sống. Chắc Binh sẽ vui lắm!
Nó cự lại, xin lỗi thầy con không thể gọi thầy là “ bố” được! vì con luôn cảm giác thầy giống như là “ ông” vậy. Chuyển về nhà sống thì con ngại lắm ạ. Nhưng con hứa, khi thầy đi xa, nếu làm được gì giúp cô thì con sẽ cố hết sức. Thầy khẳng định: Con không đến ở nhà ta từ bây giờ thì không đủ điều kiện để chăm sóc cô Binh khi thầy đi xa đâu. Con yên tâm, vợ chồng ta sẽ giáo dục con trở thành một người tử tế.
                            Hay cho từ “ tử tế”, nó cảm thấy bị tự ái sâu sắc! Hai bàn tay nó nắm chặt để trong ngăn bàn. Nó thề nó phải trở thành người tử tế, nó sẽ phải học đại học. Và khi đó nó sẽ qua lại thăm thầy và cô như với cha mẹ mình vậy. Vì dù sao trong lòng họ luôn coi nó là con. Và trong lòng nó, cô Binh cũng giống như mẹ nó vậy, một người mẹ mà nó luôn mơ ước, yêu thương và khao khát. Và có vẻ như thầy đang cố ý khiêu khích nó để nó quyết tâm hơn nữa trên con đường hướng thiện và trưởng thành. Mắt nó chợt ứa lệ ngước lên nhìn thầy.
                          Thầy đang nhìn nó khá hài lòng trước thái độ quyết tâm tự lực tự cường của nó. Rồi thầy chợt nở một nụ cười khinh bạc chua chát khi quay ngang để tránh cái nhìn trực diện của nó. Thầy lẩm nhẩm “ người ông ư?”, con coi ta giống “ người ông”, vì là ông thì sắp đi xa, sắp chết rồi… Thầy ngước mắt lên, nhưng không kịp nữa, nhưng dòng nước mắt của thầy ứa ra. Thầy khóc nấc lên khiến nó vô cùng kinh ngạc là hoảng hốt. Nó không bao giờ tưởng tượng ra một người thầy vĩ đại và luôn điềm tĩnh như một ông tiên, hay một vị thánh lại có những phút giây yếu đuối đến thế. Nó bắt đầu mơ hồ về từ “ đi xa” của thầy. Nó bảo thầy, sao thầy buồn  và không muốn đi xa thế ạ? Thế thì thầy đừng đi, thế là thầy không phải lo người chăm sóc cho cô Binh. Vậy là mọi chuyện đều ổn. Thầy nhìn nó trầm tĩnh và nói: Được như thế thì còn gì bằng? Nhưng ta sắp phải đi xa rồi, con hãy cố gắng trưởng thành thật nhanh. Ta còn mấy việc cần nhờ con làm giúp, ta không còn thời gian nữa. … Con nghĩ đi xa là sao? Ha ha… thầy cười trong đau khổ. Rồi thầy nói: Thầy bị bệnh nặng, không thể qua khỏi. Thầy sắp chết rồi…. Nó sợ cuống! Không, thầy không thể chết. Người tốt như thầy không thể chết được. Và bây giờ y học tiến bộ lắm, kể cả bệnh ung thư nếu phát hiện sớm cũng chữa được thầy yên tâm đi ạ. Thầy nhìn nó lắc đầu, mặt thầy đỏ gay, nước mắt ứa ra. Thầy nói, thầy bị ung thu ruột giai đoạn cuối! Trông thầy rất đau khổ và bất lực, thầy nó thật tội nghiệp. Thầy rất yêu thương và muốn được chung hưởng tuổi già an nhàn, hạnh phúc bên cô Binh, vậy mà ông trời đã quá nhẫn tâm với thầy. Chắc thầy cũng thấy xấu hổ vì thầy anh hùng và vĩ đại đến thế mà lại đang cầu khẩn sự giúp đỡ của một con bé học trò đang người không ra người, ngợm không ra ngợm.
                        Còn nó, nó đang có cả một kế hoạch để phát triển và thành công. Nó không thể phá vỡ tất cả để đến nhà thầy sống. Việc này quá lớn với suy nghĩ non nớt của nó. Hơn nữa, bệnh của nó cũng đang rất nặng, nó có thể chết bất cứ lúc nào. Cơ thể nó thì đang suy kiệt dần vì bị mất máu liên tục. Nó thì vẫn kiên cường học tập và phấn đấu để trở thành người tốt. Vì nếu ngày mai nó chết, nó vẫn muốn là một con ma tốt và có học thức.  Nó cúi gằm mặt, thưa thầy, con hứa sẽ giúp thầy hết sức có thể nếu thầy không qua khỏi. Nhưng thầy phải cố gắng sống thôi. Thầy còn ở bên cô ngày nào thì ngày ấy cô có hạnh phúc. Chẳng có ai trên thế giới này có thể đem lại hạnh phúc cho cô ngoài thầy.
Reng…reng…reng…
                       Đã hết giờ, phần thi vấn đáp của nó tự động kết thúc. Thầy dọn sách vở và bảo nó đi về với một câu chắc nịch: Con cứ về quê nghỉ tết nguyên đán đi. Bài thi của con đã bị trượt. Thi lần thứ ba đỗ hay trượt phụ thuộc vào quyết định của con! Và thầy cầm cặp bỏ đi vội vã, thầy muốn mau chóng về với cô. Còn nó, nó sợ đến sởn da gà. Đây là lần thi thứ hai, nếu thi lần ba mà nó không đỗ. Nó sẽ phải học lại. Mà học lại thì sẽ rất tốn tiền. Thầy thật quá đáng với nó, chuyện gì đi chuyện ấy chứ?! Nó đang cần sự giúp đỡ của người khác. Và nó nói vơi ông ta- bố của nó. Ông ta nhũn nhặn làm như không sao cả. Rằng thầy ấy rất thân và nể ông ấy. Và thầy cũng biết nó là con đẻ của ông ta. Khi biết nó bị trượt lần thứ hai thì mắt ông ta trợn tròn. Ông ta suy nghĩ và phán một câu. Thôi được rồi, để ra tính. Mà con phải tự lo chứ, ta chỉ có nước bọt thôi!... Ông ta muốn nó phải bỏ tiền ra trong các lần xin xỏ và nhờ sự giúp đỡ của người khác. Nếu muốn nhờ ông ta việc gì, thì cũng phải bỏ tiền ra cho ông ta. Số tiền đưa cho ông ta mà ông ta đề nghị còn lớn hơn cả số tiền nó tự đưa cho người khác. Vì ông ta phải hưởng lợi ích từ “ việc môi giới” mà. Trong mắt ông ta chỉ có chữ “ tiền” và “ lợi”, ngoài ra không có cái gì khác. Ngay cả nó cũng thế, khi cảm thấy sự có mặt của nó ở đây là bất lợi cho ông ta. Ông ta sẵn sàng  mọi cách đê hèn và bỉ ổi nhất để nó bị đuổi ra khỏi trường, thậm chí còn tự tay muốn giết chết nó mấy lần. Giờ thì ông ta nghĩ nó giàu có và ngốc nghếch. Ông ta đang tìm cách lợi dụng nó để phục vụ cho công danh sự nghiệp của ông ta. Ông ta từng bước mê hoặc và thôi miên nó. Làm cho nó thực hiện theo những mong muốn của ông ta.
                     Có lẽ vì biết không còn sống được lâu. Không thể là một người cha tốt của nó, cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Thầy đã không ít lần bắc cầu cho mối quan hệ của nó và ông ta. Có lẽ thầy sợ sung đột như nước và lửa giữa hai bố con cứ như thế. Sớm muộn cũng có ngày nó bị ông ta ghiết chết. Mà nó là truyền nhân của thầy, nó còn phải giúp thầy thực hiện những tâm nguyện cuối đời mà thầy không thể hoàn thành. Từ ánh mắt của thầy, nó hiểu ở trên đời sự sống mới là thứ quan trọng nhất. Chết là mất hết tất cả. Nó vẫn từ chối đề nghị vô cùng “ béo bở” của thầy. Vì muốn thầy cần nhờ cậy thêm nhiều người nữa. Nếu kế hoạch phục hồi sức khỏe của nó không thành công. Nó sẽ chết và không thể làm gì giúp thầy được.


                                                      Tác giả: Phạm Thị Hợi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét