Ngày tôi còn là một đứa bé, có một lần anh con nhà bác họ của tôi từ miền Nam của đất nước đến chơi. Anh con nhà bác họ của tôi bằng tuổi tôi, vì thế chúng tôi đã chơi đùa rất vui vẻ trong khu vườn của gia đình tôi. Anh ấy là một con người mạnh mẽ và bạo dạn không nhút nhát và luôn e sợ mọi thứ như tôi. Giọng của anh ấy là giọng rất khó nghe, nhưng mà lại làm cho tôi có một sự chú ý rất đặc biệt. Tôi rất quý anh ấy. Đấy có lẽ là một trong những cậu con trai đầu tiên mà tôi nhận thức từ khi được sinh ra. Anh ấy rất đặc biệt. Khi chúng tôi chơi đùa cùng nhau ở khóm cây dứa dại ở cổng thì anh ấy hét lên: Con rắn, con rắn, con rắn! Tôi không nghĩ là anh ấy đang nói về con rắn. Bởi chất giọng rất lạ về âm tiết của anh ấy. Đến khi anh ấy cầm gậy đập mạnh vào bụi cây dứa. Thì tôi nghĩ là anh ấy đang đùa là trong bụi dứa có con rắn. Tôi cũng lấy một cái gậy đập vào bụi cây dứa và hét lên: Con rắn, con rắn! Tôi vừa làm như vậy vừa cười đùa vì nghĩ đó là một trò chơi. Nhưng khi một con rắn to màu đen bò ra thì tôi vô cùng kinh hãi. Tôi òa khóc gọi mẹ và buông gậy bỏ chạy. Nhưng đôi chân của tôi đã bị nhũn ra vì sợ. Tôi không di chuyển được mà òa khóc. Còn anh họ của tôi thì can đảm và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Anh ấy can đảm và dũng cảm tấn công con rắn. Anh ấy cố gắng ngăn cản nó tấn công tôi. Rồi bố của anh ấy lao đến phụ giúp việc tiêu diệt con rắn. Đó là một con rắn hổ mang chúa rất to. Cả gia đình tôi ai cũng sợ hãi. Bởi vì con rắn đó có thể tấn công những người trong gia đình tôi bất cứ lúc nào.
Buổi trưa hôm đó mẹ tôi đã bôi bột hùng hoàng, một loại thuốc làm rắn sợ phải tránh xa cho tôi và anh họ của tôi. Nhưng tâm trạng của tôi vẫn vô cùng hoảng loạn. Tôi chỉ cảm thấy bình yên khi ở bên cạnh anh con nhà bác họ của tôi. Anh ấy thật mạnh mẽ và tốt bụng. Nhưng ngay buổi chiều hôm ấy, anh ấy cùng gia đình của anh ấy phải đi vào miền Nam xa xôi, cho kịp chuyến tàu đã đặt vé. Anh ấy đã ra đi khi tôi vẫn còn đang ngủ nên không tạm biệt được anh. Khi thức dậy tôi đã khóc rất nhiều vì việc đó. Tôi đã rất nhớ anh ấy. Hình ảnh của anh ấy luôn rất đẹp và hoàn hảo trong mắt tôi. Tôi đã luôn khao khát được gặp lại anh ấy trong suốt thời tuổi trẻ của mình. Tiếc là từ ngày đó cho đến tận bây giờ tôi chưa từng gặp lại anh ấy. Vì chúng tôi sống rất xa nhau, và cuộc sống của tôi và anh ấy rất khác biệt. Nghe nói anh ấy đã có hai lần hôn nhân tan vỡ. Tôi thấy thương anh ấy. May mà hôm đó có anh ấy, nếu không tôi đã bị con rắn cắn chết rồi. Anh ấy bằng tuổi tôi nhưng rất mạnh mẽ và tài giỏi!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm các bài viết
<< Mùa hoa gạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét