Sau những phút giây bàng hoàng. Bố chị Mỹ Lệ mời cơm tất cả mọi người. Chiếc ô tô sang trọng của chú ấy đưa bà cụ, thằng Sinh, Tuấn Minh và Hạnh đến căn nhà rất đẹp của chú ấy. Mẹ chị Mỹ Lệ cũng rất vui và đón Tuấn Minh trong nghẹn ngào nước mắt. Thấy Tuấn Minh có phần xa lạ, lạnh nhạt trước tình cảm nồng nhiệt của ông bà ngoại khiến họ chạnh lòng. Hạnh nói: Cô chú cứ bình tĩnh đợi thêm thời gian nữa cho Tuấn Minh quen dần. Cần có thêm thời gian để tình cảm giữa ông bà và Tuấn Minh được bồi đắp.
Thấy gia đình chị Mỹ Lệ rất giàu. Hạnh hỏi Tuấn Minh thích gì để ông ngoại mua tặng. Hai đứa bé chụm đầu suy nghĩ rồi cùng kêu lên: xe đạp! ...Xe đap! ... Cô ơi, chúng cháu thích xe đạp! Chú Quang nhanh chóng đem về tặng mỗi đứa trẻ một chiếc xe đạp làm bọn trẻ mừng quýnh. Chúng cứ cười khanh khách cả căn nhà làm dịu đi những nét rượi buồn trên gương mặt bố mẹ chị Mỹ Lệ.
Căn nhà mới của Tuấn Minh rất rộng. Mảnh vườn cũng thênh thang mà không trồng tỉa gì. Những cây cảnh dọc các lối đi thì rất đẹp. Hạnh đề nghị chú Quang cho bà cụ và Sinh ở nhờ trong thời gian chính quyền xét duyệt và xây dựng cho hai bà cháu một căn nhà mới. Hơn nữa, bà cụ đã rất già, trái gió trở trời không biết thế nào. Sinh và Tuấn Minh thì như hai anh em trai. Bà cụ thì cần thêm đất vườn để trồng rau tăng thu nhập. Tuấn Minh cần thêm thời gian thích nghi với hoàn cảnh mới. Chú Quang mỉm cười đồng ý. Thấy chú Quang hiền lành, tốt bụng, lại rộng rãi. Hạnh đề nghị chú Quang giúp đỡ thêm thằng Sinh khi cần. Mặc dù tự dưng nuôi thêm một đứa trẻ, đối mặt với dư luận là điều không dễ dàng gì. Chú Quang suy nghĩ một lát rồi gật đầu trong xúc động.
Hoàn thành tâm nguyện trong lòng, Hạnh xin phép ra về mà không ở lại ăn cơm. Vì điều kiện sức khỏe, cô phải ăn uống kiêng khem rất khổ sở. Hai đứa bé lại chụm đầu bàn bạc. Rồi chúng đưa ra tuyên bố là tặng Hạnh con chó con. Hạnh hỏi tại sao thì chúng đồng thanh nói: Vì chúng cháu đã có xe đạp rồi! Làm mọi người cười xòa trong hạnh phúc. Hạnh từ chối vì không có chỗ để nuôi chó. Hơn nữa cả Tuấn Minh và Sinh đều rất yêu con chó này. Lúc này sinh đưa con lơn đất lúc trước cho Hạnh. Mặt thằng bé rạng ngời trong niềm tự hào và hạnh phúc nói: cháu trả lại cô con lơn này! Cháu đã hàn lại vết thủng của nó!
Hạnh rất xúc động vì điều này. Sinh đúng là một cậu bé rất ngoan. Cô ôm Sinh vào lòng và nói: Thôi, con lơn này cô đã cho cháu rồi mà. Bây giờ mình sẽ xây dựng quỹ phòng trường hợp bà nội ốm đau nhé. Cô góp 20 nghìn đầu tiên này. Nói rồi Hạnh thả tờ 20 nghìn vào con lợn. Rồi cô nhờ chú Quang có gì giúp đỡ hai bà cháu tội nghiệp. Họ đã rất tốt với chị Mỹ Lệ rồi ra về. Lòng Hạnh vui vui và đầy thanh thản. Cô đã vừa làm được một việc tốt.
Còn nữa ...
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Giấc Mơ Lọ Lem
>> Cuộc Sống Thời Hiện Đại
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập 1)
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập cuối)
>> Tiểu Thư Cũng Khóc
>> Cuộc Hành Trình Sinh Con Một Mình Của Cô Sinh Viên Sư Phạm
>> Chông Chênh Trong Hạnh Phúc
>> Sự Đời Lắm Lỗi Éo Le
>> Bà Cháu Bán Chó Con
>> Mỹ Lệ Đã Về Với Chúa
>> Đi Tìm Bạn Thỏ Trắng
>> Bà Cụ Già Đáng Thương
>> Cậu Bé Tuấn Minh
>> Cô Thiên Thần
>> Cuộc Sống Thời Hiện Đại
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập 1)
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập cuối)
>> Tiểu Thư Cũng Khóc
>> Cuộc Hành Trình Sinh Con Một Mình Của Cô Sinh Viên Sư Phạm
>> Chông Chênh Trong Hạnh Phúc
>> Sự Đời Lắm Lỗi Éo Le
>> Bà Cháu Bán Chó Con
>> Mỹ Lệ Đã Về Với Chúa
>> Đi Tìm Bạn Thỏ Trắng
>> Bà Cụ Già Đáng Thương
>> Cậu Bé Tuấn Minh
>> Cô Thiên Thần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét