Dù anh đã không nắm tay anh đi hết cả con đường. Nhưng em không trách anh. Vì yêu là phải chấp nhận rủi ro. Khi hạnh phúc thì không gì sánh được. Nhưng khi đau khổ cũng không có sự đau khổ nào hơn. Tình yêu đã đến với em quá sớm, khi mà em không đủ trưởng thành để níu giữ tình anh. Khi ghen tuông em đã mù quáng, khi đau khổ em đã gây ra sai lầm. Lúc cần nắm chặt tay anh thì em buông tay. Lúc cần quên anh thì trong lòng em vẫn mãi nhung nhớ!
Những ngày mùa Thu này em rất nhớ anh. Mỗi khi nhắm mắt lại, em luôn thấy hình ảnh anh ở trong trái tim mình. Nhưng thôi, sự chia tay là sự lựa chọn của anh. Vì thế, em sẽ cố quên anh thêm một lần nữa để có thể sống tiếp. Nhung nhớ làm gì một người đã hơn một lần quyết định rời bỏ em? Hãy để những kỷ niệm cũ tan thành mây khói. Trân trọng làm gì những hình ảnh đã xưa cũ lắm rồi. Những hình ảnh ấy cũng nhuốm màu nhục cảm. Và dù sao em cũng đã không được trân trọng ở mức em cần. Sự coi thường em chứa đầy trong ánh mắt anh. Có chút nào là sự trân trọng, yêu thương ở trong đó? Thôi em đành quyên hết tất cả những chuyện tình xưa. Để ngày mai em sẽ bắt đầu một cuộc đời mới. Quá khứ có còn gì đáng để trân trọng đâu, mà em quay đầu nhìn lại. Hãy can đảm lên tôi ơi, để còn cất bước đi tiếp trong một ngày mới. Hãy bỏ lại sau lưng tất cả những buồn phiền. Trong cuộc đời mỗi người, gần như ai cũng phải gặp một vài lần thất tình. Vì tỷ lệ tan vỡ trong mối tình đầu tiên là rất lớn. Những người tìm lại được hạnh phúc, sau những đổ vỡ của tình yêu, là những người can đảm nhất. Họ mới là những người thật sự có bản lĩnh trong cuộc đời. Vì thế, có lý do gì em cứ sống mãi trong hoài niệm. Đã 5 năm rồi, thời gian trôi qua không phải là ngắn nữa. Người ấy đã rời bỏ tôi từ rất lâu rồi. Cuối cùng thì tôi cũng không là gì trong mắt của người ấy hết. Năm nay tôi cũng đã 32 tuổi rồi. Đã quá muộn cho một cuộc hôn nhân. Sao tôi không vội vã bước đi tìm một tình yêu mới. Cứ đứng lại để làm gì, tôi muốn chờ đợi ai, và ai cho tôi được đợi chờ? Tình cũ xin hãy gửi vào gió, vào mây, vào hư vô, vào những điều không có thật. Em sẽ sắp xếp lại lòng mình, để cất bước ra đi. Bỏ lại sau lưng cả một mùa Thu vàng đầy lá rụng. Dù phía trước của em là một mùa Đông đầy lạnh giá. Nhưng em biết rằng, phía sau mùa Đông, sẽ là một mùa Xuân đầy ấm áp, tươi vui. Nơi ấy là nơi có tình yêu nảy nở đâm trồi. Em cũng ước trái tim mình lại một lần nữa loạn nhịp vì tình yêu. Và em sẽ được trọn đời hạnh phúc với tình yêu thật sự của đời mình. Nếu không rũ bỏ những gì đã úa tàn của ngày hôm qua, thì làm sao có một mùa Xuân đầy lá non và các loài hoa đầy đủ hương sắc! Em phải cất bước ra đi, bỏ lại một tình yêu đơn phương đã không đi đến bến bờ.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét