Công việc thì đang bộn bề vậy mà cả buổi tối hôm nay, tôi ngồi và nói chuyện trên facebook với một người bạn mới quen. Anh ấy khá hấp dẫn. Và tôi có cảm tình với anh ấy. Thời gian này, khi trái tim tôi sau một thời gian ngủ đông rất dài. Giờ nó rất hay rung động với các chàng trai. Phải rồi, tôi cần phải yêu thương thôi. Vì đã quá lâu rồi tôi không được yêu thương. Mà đúng ra, dù đã 32 tuổi rồi, nhưng tôi chưa có một cuộc tình đúng nghĩa. Tất cả chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt không đáng quan tâm. Nhưng dù thế nào, thì chỉ sau khi công việc của tôi thành công, tôi mới bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm người bạn đời của mình.
Trong trái tim tôi vẫn nổi lên hình ảnh của anh. Nhưng mà tôi chỉ yêu anh thôi. Như thế là chưa đủ. Và anh đã rời xa tôi. Cũng đã 5 năm rồi, anh không hề giữ liên lạc với tôi. Mà đúng ra, anh chưa bao giờ giữ liên lạc với tôi. Anh chưa bao giờ chấp nhận việc biến tôi trở thành vợ anh. Việc yêu anh có lẽ là một bi kịch của cuộc đời tôi. Có lẽ đã đến lúc tôi cần quên anh. Quên đi hết tất cả những chuyện vui buồn của ngày xưa. Từ ngày mai, tôi cần trở thành một con người hoàn toàn mới. Tôi cần có một sự bắt đầu mới. Tôi cần có một khởi đầu mới chân thành và tốt đẹp hơn chuyện với anh. Chuyện với anh sẽ chỉ là một giấc mơ. Mà trong em bây giờ khi nghĩ về quá khứ, em không còn biết đâu là mơ, đâu là thực nữa. Vì thế, để không tự hủy hoại cuộc sống của mình vì những điều điên khùng trong suy nghĩ. Tôi sẽ đóng cửa thật sự ngày hôm qua. Tất cả những gì thuộc về ngày hôm qua của tôi là không có thật. Hiện tại tôi chỉ là chính tôi, với một công việc vẫn còn đang dở dang. Một sự nghiệp học tập vẫn còn đang cần có sự tiếp nối. Và rất nhiều những ước mơ, dự định, hoài bão trong tương lai cần thực hiện. Quá khứ có còn gì nữa đâu mà tôi mong đợi? Tất cả đã trở thành một màu đen kịt cả rồi. Tôi không phù hợp với thế giới của anh. Vì thế tôi đã bị loại bỏ. Được rồi, tôi sẽ cất bước ra đi để xây dựng cuộc đời riên của chính mình. Cuộc sống riêng của tôi không liên quan gì đến gia đình, bạn bè, và những người bạn trong quá khứ. Tôi sẽ bước thêm một nấc thang mới của cuộc đời. Vì tôi biết trên nấc thang này, tôi sẽ nhìn thấymặt trời. Tất cả những gì đã trải qua, kể từ thời điểm hiện tại của tôi trở về trước chỉ là một màu đen kịt. Tôi buộc phải cất bước ra đi thôi. Vĩnh biệt ngày hôm qua của tôi. Tất cả hãy trở về hư vô nhé. Tôi cần trở thành một con người hoàn toàn mới!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét