Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

Nỗi nhớ vu vơ

     Tôi và anh quen nhau trên internet. Lần đầu anh gửi webcam cho tôi, tôi đã giật bắn hết cả mình. Vì anh là mẫu hình lý tưởng trong trái tim tôi. Tôi luôn ao ước sẽ có một hình ảnh người bạn trai như thế. Và tất nhiên trái tim non nớt của tôi đã đập vỡ nhịp vì anh  từ giây phút ấy. Giờ chỉ còn tìm hiểu nhau cho kỹ, và có lẽ chúng tôi sẽ có một cuộc tình đẹp như ước mơ của tôi.

      Nhưng cuộc đời đối với tôi đâu có tốt đẹp thế. Chưa kịp cất tiếng khóc chào đời thì bố tôi đã qua đời. Tôi lớn lên trong sự đói nghèo, tự ti mặc cảm về gia đình, và cả sự ghẻ lạnh của những người họ hàng bên nội và bên ngoại. Lớn hơn, khi học phổ thông tôi có đem lòng yêu thích một người thầy giáo trẻ ở trường. Và tất nhiên, khi gia đình thầy biết chuyện, họ đã hủy diệt tôi thê thảm. Thậm trí họ còn muốn ăn tươi, nuốt sống tôi nữa.  họ cho rằng tôi là người không có tương lai. Cho dù ở thời điểm đó tôi hoc rất giỏi. Họ kết luận sau này tôi sẽ trở thành người xấu, vì gia đình tôi không tốt. Cho dù ở thời điểm đó tôi rất tốt. Và tôi đã chịu đựng biết bao sự uất hận về chuyện đó. Giờ trái tim tôi đập loạn nhịp vì hình ảnh anh. Anh có một cái gì đó vừa giống người cũ, mà lại không phải là người cũ. Anh là người mà tôi thật sự mơ ước. Một chàng hoàng tử có thể thay đổi cả cuộc sống của tôi. Đem lại cho tôi hạnh phúc, ấm no và cả sự tôn kính của tất cả những người khác. Nhưng … tất cả chỉ tại chữ “ nhưng” mà thôi. Giá cuộc đời này không có chữ “ nhưng” thì hẳn tôi đã sống ngập tràn trong hạnh phúc. Nhưng vì tôi nghèo, tôi đã bị tổn thương rất nhiều vì việc đã đem lòng yêu thích một người có điều kiện tốt hơn mình khi tôi còn là một cô bé. Thế lên tôi sợ anh, sợ sự phản đối của gia đình anh. Sợ cả sự giàu có của anh. Vì ngày đó, tôi đã thề sẽ không bao giờ yêu và kết hôn với một người giàu có cả. Xem ra chuyện tình cũ đã làm đổ vỡ tâm hồn và nhân cách của tôi vô cùng ghê gướm. Thế là tôi đã từ chối trở thành vị hôn thê của anh. Tôi đã dành hết tất cả niềm khao khát yêu đương của một cô gái bị dồn nén nhiều năm cho một chàng trai xuất thân nghèo khó. Buồn hơn, anh ấy lại lại là bạn của anh. Và anh đã thề sẽ xem tôi đau khổ, bất hạnh đến thế nào vì sự lựa chọn sai lầm của mình. Vì tình yêu là tình yêu. Tình yêu không phải là ý chí, và ý muốn. Tình yêu là cảm xúc từ trong sâu thẳm trái tim. Là sự đồng cảm sâu sắc trong tâm hồn. Và một sự hiểu biết tương đối giống nhau về trí tuệ. Tình yêu là sự hòa quyện mãnh liệt giữa hai con người khác giới. Khi họ bên nhau không phải là hai người nữa mà họ đã trở thành một người.
       Tôi đã sai lầm khi lựa chọn tình yêu thật sự đầu tiên của mình. Tôi đã lựa chọn tình yêu ấy dựa trên những sự tổn thương của cuộc sống mà tôi đã gánh chịu. Và đó là một sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi. Tôi vẫn nhớ anh, chàng trai giàu có từ thăm thẳm trong trái tim và tâm hồn. Một nỗi nhớ không có tên mà gọi. Đó chỉ là những cảm xúc thẳm sâu trong hồn tôi. Một nỗi nhớ không có tên. Vì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa biết tên anh… Dù …
                                                             Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết

<< Đám cưới mùa Thu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét