Chào anh, em viết lá thư này nhưng không có ý gửi cho anh. Vì em không muốn chạm tay vào hạnh phúc mà anh đang có. Bằng tất cả sự hiểu biết của mình về anh. Em biết đó là một hạnh phúc mong manh. Chỉ cần em đưa ra một vài lời tán tỉnh. Chỉ cần em đưa mắt gợi tình. Em biết chắc rằng, anh sẽ vứt bỏ tất cả những gì anh đang có, những gì anh cố gắng gây dựng từ nhiều năm nay, để chạy theo em. Anh vẫn thế mà, em luôn rất hiểu anh. Biết anh rất tốt với em. Nhưng em không thể yêu anh. Vì mẫu hình về người đàn ông lý tưởng trong em khác xa anh, vậy thôi.
Dù em làm tổn thương anh bao nhiêu lần. Dù em chưa một lần đồng ý yêu anh. Nhưng em biết, trong mắt anh, em là cả bầu trời. Em xin lỗi vì đã làm anh bị tổn thương rất nhiều. Và em cũng xin chúc mừng hạnh phúc mà anh đang có. Dù nó mong manh, dù vì nó anh phải cố gắng nhún nhường rất nhiều. Dù anh không được hoàn toàn thỏa mãn với nó từ đáy sâu tâm hồn mình. Nhưng anh đã chấp nhận và bằng lòng với nó. Đấy là hạnh phúc. Và em cũng thấy mừng cho anh. Em sẽ không liên lạc với anh. Dù biết rằng mọi thay đổi dù nhỏ của em vẫn là mối quan tâm lớn của anh. Có lẽ, em là một khúc ruột đau đớn trong lòng anh. Xin lỗi anh nhé, về mặt khách quan mà nói, em đã cư xử tệ với anh quá. Trái tim em đúng là một con ngựa bất kham. Em còn có quá nhiều những hoài bão và ước mơ lớn lao. Em còn có quá nhiều sự mong muốn và kỳ vọng với người đàn ông của đời mình. Vì thế, em đã có vẻ quá lạnh lùng và nhẫn tâm với anh. Nhưng biết làm sao được. Giữa tình yêu và tình bạn là hai khái niệm rất khác nhau. Nếu em và ah gượng ép ở bên nhau. Thì cũng sẽ chỉ làm cho cả hai thêm đau khổ và bất hạnh mà thôi!
Nhưng dù sao với em, anh vẫn là một người bạn thân, một người anh trai. Chỉ có điều, từ khi anh cất bước ra đi, anh từ bỏ theo đuổi mục tiêu tình yêu của đời mình. Thì có lẽ, chúng ta đã không còn là những người bạn. Trong cuộc sống bon chen đầy vất vả này, đôi khi, em cần lắm một bàn tay bè bạn. Nhưng mà em cũng biết rằng, nếu em nắm lấy bàn tay anh, anh lại đòi hỏi và mong muốn chuyện yêu đương. Vì em vẫn chỉ luôn coi anh là một người bạn. Vì thế mà anh lại bị tổn thương. Vì thế, em cũng sẽ chọn cách đứng từ xa quan sát cuộc sống của anh. Vui cùng anh, buồn cùng anh, lo lắng cùng anh ở mức đồng cảm của những người bạn từ trong bóng tối. Em sợ chạm tay một lần nữa vào mặt nước hồ mùa Thu không gợn sóng của hồn anh. Vì em biết hành động đó của em sẽ làm cho anh đau!
Tác giả: Phạm Thị HợiXem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét